Nếu anh nói anh yêu em
Phan_12
Mạnh Tuần nhìn ngón tay khẽ run run của Đồng Phi Phi, anh dường như cũng cảm nhận được nỗi run rẩy ấy truyền đến tận sâu lòng mình. Không có sóng to gió lớn mà chỉ là chút lay động nhẹ nhàng nhưng dường như thắt chặt vào cái nơi mềm yếu và nhạy cảm nhất của trái tim, và thế là chỉ một hơi thở rất nhẹ cũng trở nên khó khăn biết bao, nỗi đau đớn cũng đến một cách rất chân thực, không thể kháng cự. Anh cúi đầu, bàn tay trái đặt trên bàn khẽ nắm lại thật chặt. Cuối cùng, anh vẫn đánh giá thấp sự cố chấp của cô về quá khứ và đánh giá cao sức chịu đựng của bản thân. Anh nghĩ rằng mình sẽ kiên trì kéo cô thoát ra khỏi những sự ràng buộc tàn khốc đó nhưng rồi lại phát hiện ra rằng những vết sẹo đó đã ăn sâu vào máu thịt của cô mất rồi. Không phải là cô đã quá đau đớn trong một thời gian dài mà trở nên tê dại, mất cảm giác, mà cô vốn đã quen với những tổn thương và những điều không đáng chiếm lĩnh cuộc sống của cô một cách danh chính ngôn thuận, từng giây, từng phút xiềng xích ý nghĩa tồn tại của cô, suốt ngày suốt đêm, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
“Cũng không còn sớm nữa, tôi phải về rồi!” Đồng Phi Phi im lặng uống hết tách trà rồi ngẩng lên nói. Mạnh Tuần gật đầu, giơ tay gọi người phục vụ đến, sau khi thanh toán xong thì cầm lấy chìa khóa xe rồi đứng lên: “Đi thôi, anh tiễn em.”
Đồng Phi Phi khoác áo lông, bước theo Mạnh Tuần về phía cửa. Người phục vụ đang chuẩn bị giúp họ mở cửa thì Mạnh Tuần quay đầu lại nhìn Đồng Phi Phi, lên tiếng nhắc nhở: “Ngoài trời gió to lắm, em kéo khóa lên đi.”
“Vâng.” Đồng Phi Phi cúi đầu kéo khóa áo khoác. Chờ cô kéo khóa xong Mạnh Tuần mới hiệu cho người phục vụ mở cửa.
Khi cánh cửa vừa mở ra thì một đợt gió lạnh ùa tới. Đồng Phi Phi đứng ngay sau Mạnh Tuần không khỏi khẽ run lên, bất giác thầm than trong lòng, bên ngoài quả là rất lạnh.
4
Mạnh Tuần đưa Đồng Phi Phi về đến dưới khu nhà của bà Tống, đang định lái xe rời đi thì điện thoại của anh chợt rung lên. Anh nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ, vừa dập máy, chuẩn bị nhấn ga thì một chiếc xe cấp cứu kêu inh ỏi trờ tới chặn đường. Thế là anh nhả ga, dù sao anh cũng không vội, đợi xe cấp cứu rời đi, anh mới đi cũng được. Anh nhìn người nhân viên cứu hộ trên xe cấp cứu mang cáng vội vàng lao vào tòa nhà, đang nghĩ liệu có phải là người già của nhà nào đấy đột nhiên phát bệnh phải đưa đi cấp cứu thì nhìn thấy một dáng người quen thuộc đang cùng với nhân viên cứu hộ nâng cáng chạy ra, nhanh chóng chui vào trong xe cấp cứu.
Đồng Phi Phi ư? Mạnh Tuần giật mình, không kịp nghĩ ngợi gì, vội nhấn ga theo ngay phía sau xe cấp cứu, lao đến bệnh viện.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Khi Mạnh Tuần đỗ xe, chạy vào trong viện thì bà Tống đã được đưa vào phòng cấp cứu, chỉ còn lại một mình Đồng Phi Phi, vẻ mặt thất thần đứng đợi trước cánh cửa phòng đóng chặt.
“Sao anh lại đến đây?” Đồng Phi Phi hơi ngạc nhiên. “Chẳng phải là anh đã về rồi sao?”
“Anh ở dưới nhà em nghe điện thoại, đang định đi thì nhìn thấy em đẩy cáng lên xe cấp cứu.” Mạnh Tuần nói một cách nhanh gọn rồi lại hỏi: “Người ở bên trong là mẹ em à? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Đồng Phi Phi gật gật đầu: “Vừa rồi mẹ tôi ở nhà đột nhiên bị ngất, tôi vội gọi 120[1], có vẻ như là bệnh huyết áp cao lại tái phát. Bây giờ bác sĩ đang cấp cứu ở bên trong.”
[1] Số điện thoại cấp cứu ở Trung Quốc.
Mạnh Tuần nhìn vẻ lo lắng của Đồng Phi Phi, lên tiếng an ủi: “Đừng lo lắng, em đưa đến viện kịp thời như vậy thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Đồng Phi Phi cười với Mạnh Tuần: “Tôi không sao, anh không cần phải ở đây cùng tôi đâu. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, anh về đi.”
Mạnh Tuần lắc đầu: “Anh cũng không có việc gì, đợi lát nữa xem bác sĩ ra nói gì.”
Đồng Phi Phi nhìn thấy vẻ kiên quyết của Mạnh Tuần nên cũng không khuyên anh nữa. Lúc này, cô chỉ biết lo lắng cho bệnh tình của bà Tống mà thôi, sự chờ đợi trong lo lắng này khiến thời gian dường như trôi chậm hơn rất nhiều. Hai người đứng đợi phía bên ngoài phòng cấp cứu gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng bác sĩ cũng bước ra. Đồng Phi Phi vội vàng lao đến phía trước: “Bác sĩ, tình hình mẹ tôi thế nào rồi?”
Vị bác sĩ tay cầm tấm phim CT, chỉ vào một vị trí trong tấm phim: “Xuất huyết não. Nhưng tình hình của bệnh nhân lúc này không thích hợp để phẫu thuật nên chúng tôi quyết định không phẫu thuật, để theo dõi và tiếp tục điều trị. Bệnh nhân đã được chuyển vào phòng theo dõi rồi.”
“Nếu không phẫu thuật thì liệu có nguy hiểm không ạ?” Câu hỏi của Mạnh Tuần khiến vị bác sĩ nheo mắt lại, nhìn anh một lượt rồi điềm nhiên đáp: “Xuất huyết não đương nhiên là nguy hiểm rồi. Nhưng tình hình trước mắt của bệnh nhân không thích hợp để phẫu thuật ngay, chỉ có thể theo dõi, việc điều trị sau này sẽ phải xem tình hình của bệnh nhân. Nếu có thể được thì tốt nhất hai người nên chờ ở đây. Nếu cần thiết phải phẫu thuật thì có thể ký tên kịp thời.”
“Được ạ, cảm ơn bác sĩ! Tôi là con gái của bệnh nhân, tôi sẽ luôn chờ ở đây! Vậy bây giờ có thể đi vào trong thăm bệnh nhân được không ạ?”
Bác sĩ lắc đầu: “Tốt nhất không nên vào trong vì bây giờ bệnh nhân cần yên tĩnh tuyệt đối. Các vị ở bên ngoài đợi là được rồi, nếu có tình hình gì thì chúng tôi sẽ thông báo cho các vị.”
“Ồ, được, vậy làm phiền bác sĩ rồi, cảm ơn bác sĩ ạ!” Đồng Phi Phi chỉ biết gật đầu nhìn theo bóng vị bác sĩ xa dần rồi mới quay trở lại ghế trước cửa phòng cấp cứu, chậm rãi ngồi xuống. Mạnh Tuần nhìn sắc mặt ủ ê của Đồng Phi Phi rồi cầm điện thoại bước ra ngoài.
Một lúc sau, Mạnh Tuần tay xách theo một túi ni lông quay trở lại bên Đồng Phi Phi: “Anh vừa gọi điện thoại cho bác sĩ chủ nhiệm khoa Ngoại của bệnh viện này, ông ấy nói với tình trạng của mẹ em lúc này thì chỉ có thể theo dõi thôi. Em đưa mẹ đến rất kịp thời nên chắc sẽ không có vấn đề gì lớn đâu. Sáng ngày mai ông ấy cũng sẽ bớt chút thời gian đến đây để xem tình hình của mẹ em xem thế nào.”
“Ồ, tốt quá! Thật là cảm ơn anh!” Đồng Phi Phi lúc trước còn tưởng Mạnh Tuần đã đi rồi, không ngờ anh đi gọi điện thoại, cứ cuống quýt gật đầu đầy vẻ cảm kích.
“Em khách khí vậy?” Mạnh Tuần mở chiếc túi ni lông trong tay, lấy ra một chiếc bánh mì, một hộp sữa. “Em vẫn chưa ăn tối đúng không, ăn một chút nhé?”
Đồng Phi Phi lắc đầu: “Anh ăn đi, bây giờ tôi không nuốt nổi.”
“Anh biết là bây giờ em không có tâm trạng, nhưng ít ra cũng phải ăn một chút chứ? Khi cô tỉnh lại còn cần em chăm sóc, em hành hạ bản thân mình như vậy sao được chứ?” Mạnh Tuần đặt bánh mì và hộp sữa vào tay Đồng Phi Phi, đồ vẫn còn nóng. Đồng Phi Phi nhìn kỹ túi bọc ngoài mới biết những đồ này không phải dễ dàng mua được ở cửa hàng trong bệnh viện mà phải mua ở tiệm bánh mì, chẳng trách mà Mạnh Tuần cứ bắt cô phải ăn ngay cho nóng. Cô nâng hộp sữa lên, hơi ấm từ lòng bàn tay tỏa ra, lan khắp cơ thể. Cô cầm bánh mì, khẽ cắn một tiếng, bánh mì vừa ra lò rất thơm, xốp mềm, lúc này cô mới phát hiện ra mình cũng hơi đói. Cô từ tốn ăn hết chiếc bánh mì rồi uống chỗ sữa vẫn còn nóng, dạ dày nguội ngắt ấm hẳn lên, cô ngẩng lên, nói với Mạnh Tuần một cách chân thành: “Cảm ơn anh!”
Mạnh Tuần cười, ngồi thẳng người: “Em có cần nghỉ ngơi một chút không? Anh có thể cho em mượn vai đấy, cứ tự nhiên dựa vào, không lấy tiền.”
Đồng Phi Phi nhìn anh chàng Mạnh Tuần hiếm khi đùa được một câu, khẽ cười. Hơn năm năm rồi, cô luôn chỉ có một mình âm thầm, lặng lẽ. Cô không có đường lùi, cũng không có chỗ dựa, cô cũng không thể bị đè nén, cũng không thể được lựa chọn từ bỏ. Thế nên dù có khổ cực, mệt mỏi, khó khăn hơn đi chăng nữa thì cô cũng một mình cắn răng chịu đựng. Đã rất lâu rồi không có ai nói với cô rằng: “Em có thể dựa vào anh mà nghỉ ngơi một chút.”
Nhắm mắt lại, Đồng Phi Phi cố ép nỗi chua xót, đau khổ xuống tận đáy lòng. Bà Tống vẫn đang ở trong phòng theo dõi, không biết sống chết thế nào nên cô cũng không thể để bản thân mềm yếu một cách dễ dàng như vậy, cô không có tư cách để mềm yếu. Khẽ thở ra một hơi, cô ngồi thẳng người, ngẩng đầu mỉm cười với Mạnh Tuần: “Cảm ơn anh! Tôi không sao, vẫn có thể trụ được.”
Mạnh Tuần nhìn vẻ bình tĩnh của Đồng Phi Phi, bỗng nhớ đến cái đêm mất điện cách đây rất lâu rồi, anh bối rối hoang mang chạy vào văn phòng tối om thì phát hiện cô đang ngủ ngon lành. Anh đã từng không hiểu tại sao cô lại có thể chịu đựng và kiên cường như vậy, nếu là những cô gái cùng trang lứa khác thì lúc đó chắc chắn sẽ cần người yêu đến bảo vệ, chăm sóc nhưng cô có vẻ như đã quen với việc một mình đối mặt, gánh vác tất cả, không hề sợ hãi sẽ phải đối mặt với khó khăn như thế nào, cho dù thực sự cô cũng sợ hãi, lo lắng nhưng vẫn có thể khiến bản thân mình trấn tĩnh lại, biết phải ứng phó và giải quyết mọi việc cho hợp lý. Sự bình tĩnh này không biết đã được tôi luyện sau khi trải qua bao nhiêu khó khăn, gian khổ? Sự độc lập, kiên cường này cũng được hình thành sau khi trải qua bao nỗi khổ đau?
Hôm đó, Mạnh Tuần ngồi cùng với Đồng Phi Phi bên ngoài phòng theo dõi suốt đêm. Khi Đồng Phi Phi cuối cùng cũng ngủ thiếp đi sau khi đã quá mệt mỏi, Mạnh Tuần nhẹ nhàng choàng chiếc áo khoác của mình lên người cô. Nhìn vết thâm mờ mờ dưới quầng mắt của Đồng Phi Phi, lần đầu tiên Mạnh Tuần nhận ra rằng, cảm giác yêu thương một người là như thế nào.
5
Buổi sáng ngày hôm sau, vị chủ nhiệm khoa Ngoại mà Mạnh Tuần nói đến bệnh viện. Đồng Phi Phi nói chi tiết về tiểu sử bệnh trạng của bà Tống cho chủ nhiệm khoa biết, sau đó ông còn đến phòng theo dõi để xem tình hình của bà, chào hỏi với người y tá trực ban, chuyển bà đến phòng theo dõi bệnh nặng, còn dặn dò vị bác sĩ điều trị chính để cho bà nằm ở trong phòng theo dõi mấy ngày.
“Rất cảm ơn ông!” Đồng Phi Phi cúi người nói lời cảm ơn vị chủ nhiệm khoa. Cô biết việc này có lẽ đối với vị chủ nhiệm khoa mà nói không có gì quá phức tạp, nhưng đối với cô lại vô cùng quan trọng. Cô nhớ lần trước bà Tống nằm viện cô đã xin bác sĩ rất lâu nhưng vẫn không được ở thêm một ngày trong phòng theo dõi đặc biệt, mà đã bị chuyển sang phòng bệnh bình thường từ sớm, kết quả là sau đó bà lại trở bệnh, suýt chút nữa đã ảnh hưởng đến thời gian điều trị tốt nhất.
“Không có gì. Thực ra tình hình của bệnh nhân cũng không quá nghiêm trọng, hơn nữa bây giờ bệnh tình về cơ bản đã ổn định, ở thêm vài ngày trong phòng theo dõi đặc biệt chỉ là để đảm bảo hơn một chút thôi. Thiết bị ở đây chắc chắn tốt hơn các phòng bệnh bình thường rất nhiều, lại còn có các y tá, hộ lý trực 24/24, cô không cần phải lo lắng quá nhiều.” Vị chủ nhiệm ôn tồn nói với Đồng Phi Phi. “Tôi nghe nói các vị đã ở đây suốt cả đêm phải không? Bây giờ mọi người có thể về nhà nghỉ ngơi một lúc được rồi. Tình hình hiện nay của bệnh nhân đã tương đối ổn định, hơn nữa ở phòng theo dõi đặc biệt có y tá trực, nếu có vấn đề gì, họ sẽ gọi điện ngay cho mọi người, mọi người không cần phải trực ở đây suốt đâu.”
“Vâng, vậy tôi có thể vào thăm được không? Còn việc mang cơm đến nữa, cần phải chú ý điều gì không ạ?”
“Có thể vào thăm, nhưng cố gắng để bệnh nhân được nghỉ ngơi yên tĩnh, mấy ngày này việc đưa cơm cũng không cần thiết lắm. Bị xuất huyết não nên bệnh nhân bị hôn mê sâu, về cơ bản không thể ăn được, nếu cố ép ăn thì rất dễ bị nôn cho nên người bệnh trong mấy ngày này tạm thời dựa vào truyền dịch để duy trì. Bây giờ mọi người cũng không cần phải làm gì nhiều, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, giữ sức khỏe là quan trọng hơn cả, thời gian hồi phục sau này của bệnh nhân mới thực sự là lúc cần mọi người vất vả để chăm sóc.”
Đồng Phi Phi gật đầu lia lịa, cảm thấy vô cùng cảm kích trước những lời dặn dò cặn kẽ, tỉ mỉ của vị chủ nhiệm. Vị chủ nhiệm đi rồi, Đồng Phi Phi mới bước vào phòng theo dõi đặc biệt thăm mẹ một chút, nhưng không được bao lâu đã bị y tá yêu cầu ra ngoài. Mạnh Tuần thấy Đồng Phi Phi bước ra liền hỏi thăm: “Tình hình của mẹ em thế nào rồi?”
“Có vẻ đã ổn rồi. Y tá thấy các chỉ số theo dõi cũng đã bình thường nên nói em ra ngoài.”
Mạnh Tuần thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi. Bận rộn suốt cả buổi sáng, chắc em một ngụm nước cũng không kịp uống, đi ăn chút gì đó nhé?”
Đồng Phi Phi thực ra không muốn ăn gì nhưng nghĩ đến những lời mà vị chủ nhiệm khoa nói với cô lúc nãy, rồi nghĩ đến việc khi mẹ cô tỉnh lại, rất cần sự chăm sóc của cô nên cuối cùng cũng gật đầu đồng ý cùng Mạnh Tuần rời khỏi bệnh viện.
Hai người tìm đến một quán ăn ở ngay gần bệnh viện, mới hơn mười một giờ, vẫn chưa đến giờ cao điểm mọi người đi ăn trưa, thêm vào đó thời điểm bây giờ đang là Tết nên quán ăn có vẻ rất yên tĩnh, dường như còn vắng vẻ. Đồng Phi Phi thấy Mạnh Tuần gọi toàn những đồ ăn thanh đạm liền lên tiếng: “Tôi cũng không thèm ăn gì cả, anh không cần phải chọn theo ý tôi đâu, anh cứ gọi mấy món anh thích là được rồi.”
Mạnh Tuần lắc đầu, đặt món với người phục vụ rồi nói một cách rất tự nhiên: “Bây giờ anh cũng thích ăn mấy món thanh đạm mà.”
Đồng Phi Phi nhìn chiếc cằm lún phún râu của Mạnh Tuần, nhắm mắt lại. Cô nhớ đến lúc buổi sáng, khi tỉnh dậy thấy trên người mình là áo khoác của anh, đầu dựa vào vai anh, còn anh thì khoanh tay, khẽ thu người, dựa vào lưng ghế. Lúc cô đưa trả áo cho anh, vô tình chạm vào tay anh, bàn tay mang hơi lạnh đó tương phản hoàn toàn với sự ấm áp tỏa ra từ lòng bàn tay cô. Đêm đó, cô vốn trằn trọc, khó ngủ nhưng vì bên cạnh có một chỗ dựa như vậy nên ngủ rất ngon lành.
“Em đang nghĩ gì vậy? Vẫn đang lo lắng cho mẹ sao?” Giọng Mạnh Tuần cất lên khiến Đồng Phi Phi choảng tỉnh, cô lắc đầu nói: “Không phải. Tôi đang nghĩ lần này quả thật đã làm phiền anh quá. Đúng rồi, vị chủ nhiệm khoa đó rất thân với anh sao?”
“Cũng khá thân. Sao? Em vẫn còn cần giúp đỡ điều gì hay sao? Cứ nói ra, không có vấn đề gì đâu.”
“Ừm, không có, tôi chỉ tự nhiên muốn hỏi thôi. Có người quen ở bệnh viện quả thật rất tiện lợi.”
“Ở đâu cũng thế thôi.” Mạnh Tuần mỉm cười, bỗng nhớ đến việc Đồng Phi Phi nói cho vị chủ nhiệm khoa về tiểu sử bệnh tình liền hỏi: “Mẹ em năm năm trước đã từng phẫu thuật bắc cầu chủ vành tim sao?”
“Vâng. Khi đó là tắc nghẽn mạch vành tim, lúc đó tình trạng còn nguy cấp hơn bây giờ nhiều, may là được phẫu thuật kịp thời.” Đồng Phi Phi nói gọn, thậm chí có phần bình thản nhưng Mạnh Tuần vẫn chưa quên được hình ảnh của Đồng Phi Phi như đang đứng bên bờ vực của sự sụp đổ năm năm trước, khi lần đầu tiên anh gặp cô.
“Năm đó cũng chỉ có một mình em chăm sóc mẹ em à?”
Đồng Phi Phi gật đầu, giọng nói rất nhẹ: “Lúc đó bạn trai tôi mới mất không lâu, mẹ tôi cứ đau khổ mãi, ngày đêm khóc thương rồi đổ bệnh. Khi tôi đưa bà vào viện thì bác sĩ đưa cho tôi giấy chẩn đoán bệnh tình đang ở trong tình trạng nguy kịch, nói phải chuẩn bị tâm lý. Tôi bỗng nhiên ngây người, lao đến, quỳ trước mặt bác sĩ, không ngừng dập đầu, kết quả là khiến ông ấy bị một phen sợ hãi. Lúc đỡ tôi dậy, ông ấy lo lắng, sợ hãi nói với tôi rằng: “Cô đang làm cái gì vậy? Đương nhiên là tôi sẽ gắng hết sức để cứu chữa cho bệnh nhân, cô làm như vậy sẽ khiến người khác tưởng rằng tôi thấy chết mà không cứu đấy!”
“Đúng vậy, các bác sĩ thường sẽ không bao giờ thấy chết mà không cứu…”
“Bác sĩ có lẽ sẽ không nhưng bệnh viện thì sẽ có đấy.” Giọng của Đồng Phi Phi nghe có vẻ rất bình tĩnh nhưng Mạnh Tuần dường như nhìn thấy tận sâu trong đáy mắt cô có nỗi đau đớn, phiền muộn không thể che giấu được. “Đúng một tuần trước khi mẹ tôi phát bệnh là ngày bà tôi mất vì bệnh ung thư dạ dày.”
“Ung thư dạ dày ư?” Mạnh Tuần sững người, năm đó Đồng Phi Phi có nói với anh là bà cô qua đời vì bệnh tật nhưng anh không ngờ đó lại là bệnh ung thư dạ dày.
“Đúng, ung thư dạ dày.” Đồng Phi Phi ôm lấy cốc trà đang đặt trên bàn, đầu ngón tay khẽ run run. “Ung thư dạ dày, tỷ lệ tử vong không cao, hơn nữa khi tôi đưa bà vào viện thì vẫn chưa phải là giai đoạn cuối. Nhưng lúc đó tôi không có tiền, bệnh viện không sắp xếp ngay bác sĩ phẫu thuật cho bà tôi. Kết quả là đợi đến khi tôi kiếm được đủ tiền, có thể đưa bà đi phẫu thuật thì bệnh ung thư của bà đã đến giai đoạn cuối, di căn hoàn toàn rồi.”
“Điều này cũng không thể nào trách em được…” Mạnh Tuần dường như có vẻ hơi khó khăn để cất tiếng. Nhưng Đồng Phi Phi vẫn chỉ cười rất bình thản, lắc đầu: “Cho dù tôi có đau đớn đến thế nào, hối hận đến thế nào thì bà cũng đã ra đi, không thể quay trở lại được nữa. Cho nên khi tôi đưa mẹ vào viện, tôi đã quỳ xuống trước bác sĩ vì thực sự không thể chịu đựng thêm được nếu như chuyện đó lại xảy ra. Tôi nhớ lúc đó mình quỳ trước phòng cấp cứu, nơi mọi người đi qua đi lại, khi dập đầu trước vị bác sĩ là lúc tôi không còn cách nào khác, chỉ nghĩ là không thể để mẹ ra đi, lúc đó tôi chỉ còn lại mình bà mà thôi. Không biết khi đó có phải là bộ dạng suy sụp của tôi khiến bác sĩ phải sợ hay không, dù gì ông ấy cũng đã cứu được mẹ, sau đó ông ấy thấy tôi quả thực đáng thương nên còn đến nơi nộp viện phí, nói giúp cho để tôi có thể thanh toán viện phí muộn một chút. Vì vậy mà tôi rất biết ơn ông ấy.”
Đồng Phi Phi khẽ cười, điềm nhiên kể lại quá khứ đau đớn không muốn nhìn lại kia. Không có oán giận, cũng không có tủi hổ, thậm chí không hề có một chút cảm xúc kích động nào, cô chỉ giữ một vẻ dửng dưng. Dường như tất cả mọi thứ trong quá khứ thực sự đã bị nước gột sạch, không để lại chút dấu vết, nhẹ như bụi khói, dường như nỗi đau đớn, hối tiếc, hối hận đó cũng đã thực sự bị chôn vùi cùng năm tháng, chìm trong nơi sâu nhất của tâm hồn.
Mạnh Tuần lặng lẽ lắng nghe câu chuyện của Đồng Phi Phi, nhìn thần sắc điềm nhiên tới mức như thể trống rỗng, anh cúi đầu. Cuối cùng anh cũng hiểu được tại sao cô lại có thể độc lập và kiên cường đến vậy, cuối cùng anh cũng đã hiểu tâm trạng của cô là như thế nào khi nói câu: “Là tôi sai rồi, lẽ ra tôi nên sớm bán mình” năm năm về trước.
Đau đến tận cùng, mất mát tận cùng. Năm đó, cô mới hai mươi hai tuổi.
6
Tổng cộng bà Tống phải nằm trong phòng theo dõi đặc biệt năm ngày, bệnh tình có những chuyển biến tốt hơn mỗi ngày. Ngày thứ tư nằm viện, bà đã có thể ăn được một ít. Hằng ngày Đồng Phi Phi đều nấu cháo ở nhà rồi mang đến cho bà, Mạnh Tuần cũng cứ cách ngày lại đến viện để xem tình hình của bà. Một ngày trước hôm phải đi làm trở lại, Mạnh Tuần đến bệnh viện nói với Đồng Phi Phi: “Ngày mai em không cần phải vội đi làm đâu, cứ chăm sóc mẹ em cho tốt. Việc của em, anh sẽ tạm thời sắp xếp cho người khác.”
“Vâng, cảm ơn anh!” Đồng Phi Phi hai hôm nay vẫn đang lo lắng nếu phải đi làm thì sao có thể mang cơm cho bà Tống, không ngờ Mạnh Tuần lại chủ động đưa ra ý kiến để cô nghỉ thêm, cô thấy vô cùng cảm kích nhưng vẫn hỏi một cách dè dặt: “Tình hình mẹ em lúc này rất có thể phải cần một khoảng thời gian để hồi phục…”
“Không vấn đề gì.” Mạnh Tuần dịu dàng ngắt lời Đồng Phi Phi. “Em cứ yên tâm chăm sóc cho mẹ, khi nào bà khỏe thì lúc đó em đi làm lại. Ngày mai anh sẽ đến phòng nhân sự hỏi thăm một chút, anh sẽ nói là anh cho phép em nghỉ, em cứ yên tâm nghỉ đi.”
Đồng Phi Phi nhìn Mạnh Tuần đầy cảm kích, không biết phải nói gì.
Ngày bà Tống chuyển sang phòng bệnh thường, Mạnh Tuần cũng đến bệnh viện, cùng với Đồng Phi Phi làm các thủ tục chuyển phòng bệnh rồi đưa cô về nhà lấy ít đồ dùng cần thiết. Anh lái xe đến khu nhà của bà rồi nói: “Anh đứng dưới đợi em, nếu nhiều đồ quá không mang được thì gọi điện cho anh, anh sẽ lên giúp em một tay.”
“Ồ! Không cần đâu!” Đồng Phi Phi vội từ chối khéo. “Em còn phải nấu bữa trưa mang đến cho mẹ nữa. Anh đừng đợi em, một mình em làm là được rồi.”
“Một mình em làm sao có thể mang được nhiều đồ như vậy chứ?” Mạnh Tuần giống như đang sắp xếp, dặn dò một đứa trẻ cứng đầu thích làm người lớn vậy. Anh cười hiền từ với Đồng Phi Phi: “Được rồi, đừng nhì nhèo nữa, mau đi lên đi. Dù sao anh cũng không có việc gì khác, em cứ coi như anh đang làm việc thiện đi!”
Đồng Phi Phi không biết phải nói gì trước vẻ cố chấp của Mạnh Tuần, cô cắn môi im lặng một hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Vậy… hay là anh cùng em lên trên đi. Nếu anh không ngại thì có thể ăn bát cháo.”
Nụ cười dần dần rạng rỡ trên gương mặt Mạnh Tuần, anh rút chìa khóa xe một cách đầy quyết đoán, vui vẻ như thể Đồng Phi Phi vừa mời anh một bữa tiệc, lớn tiếng nói: “Tốt quá! Cuối cùng cũng có thể ăn một bữa no rồi!”
Đồng Phi Phi nhìn bộ dạng khoa trương của Mạnh Tuần, tâm trạng nặng nề cũng vơi đi mấy phần, trên nét mặt cũng thoáng hiện nụ cười. Mạnh Tuần cùng với Đồng Phi Phi bước xuống xe, nhìn dáng vẻ mỏi mệt, căng thẳng của cô, anh thầm than một tiếng.
Nhà của bà Tống hơi nhỏ, Đồng Phi Phi bước vào nhà, cởi chiếc áo lông vứt xuống sofa, xắn tay áo, đi ngay vào bếp. Mạnh Tuần ngồi ở sofa, nhìn chỗ khuỷu tay chiếc áo lông đã sờn và bạc màu, phần túi bên trong cũng có vẻ như mới may lại, lúc này anh mới nhận ra rằng cô cứ không kéo khóa chiếc áo lông vốn không phải vì quên mà là vì chiếc áo này mặc đã lâu, khóa không còn dễ kéo nữa. Anh quay đầu lại nhìn Đồng Phi Phi đang bận rộn trong bếp. Cô đang mặc chiếc áo len cổ lọ màu tro nhạt, chiếc quần kaki màu ghi, hình như cô chỉ mặc đi mặc lại có mấy bộ quần áo này. Bình thường cũng không giống như những cô gái khác ở công ty trang điểm, ăn diện lộng lẫy, mấy lần hiếm hoi bắt gặp cô trang điểm thì đều là những lần đi gặp mặt mà thôi.
Mạnh Tuần chăm chú quan sát cách bài trí trong căn phòng, phần lớn đều là những đồ dùng, vật dụng của những năm 70, 80, ngay cả chiếc ti vi cũng không phải là kiểu màn hình tinh thể lỏng đã sớm phổ biến thời bây giờ. Anh cúi đầu, day day trán, thực ra cũng không phải là anh không trải qua những ngày tháng khổ cực, vất vả. Hồi nhỏ, mẹ anh thường mang anh đi khắp nơi làm thêm, thậm chí anh đã từng ở trong một nhà kho tồi tàn. Nhưng không biết tại sao lúc này anh lại không thể chấp nhận được cuộc sống thế này của Đồng Phi Phi. Sẽ không có ai hiểu rằng Đồng Phi Phi là một người quý trọng người thân hơn cả việc yêu thương bản thân mình hơn anh, nếu cuộc sống của mẹ cô nơi đây còn như thế này thì chỗ cô sống không biết là như thế nào đây?
“Sao vậy? Anh không được khỏe sao?” Đồng Phi Phi bắc nồi nấu cháo, rửa sạch rau, thái xong xuôi rồi bước ra ngoài, vừa hay thấy Mạnh Tuần đang ngồi trên sofa day trán.
“Không sao.” Mạnh Tuần ngẩng lên, anh nhìn cổ tay gầy guộc lộ ra dưới ống tay áo đang xắn lên của Đồng Phi Phi, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi xót xa, anh đứng dậy và nói: “Em ngồi xuống một chút đi, có đồ gì cần thu dọn để anh giúp em thu dọn nhé!”
“Anh có biết là cần phải thu dọn thứ gì đâu.” Đồng Phi Phi cười không để ý. Cô giũ ống tay áo, đang chuẩn bị đi vào phòng ngủ của bà, nhưng cô quay lại, rót một cốc nước đưa cho Mạnh Tuần: “Thật sơ suất quá, vừa rồi vội vào bếp mà quên không mời nước anh. Nếu anh cảm thấy chán thì mở ti vi xem vậy, em chuẩn bị một tí là xong mà.”
Mạnh Tuần thấy Đồng Phi Phi rót nước thì tưởng là cô tự rót cho mình uống, không ngờ cô lại rót cho anh, đột nhiên anh có chút bối rối: “Em không cần để ý đến anh đâu, em cứ uống đi! Bận rộn cả nửa ngày rồi, em cũng nghỉ ngơi một chút đi, nửa tiếng cũng không vội vàng gì mà.”
“Em không sao, chẳng phải vừa rồi ngồi trên xe anh đã nghỉ một lúc rồi sao?” Đồng Phi Phi vừa nói vừa bước vào phòng ngủ của bà Tống. Mạnh Tuần cầm cốc nước bước theo cô, đứng ở cửa phòng nhìn cô nhanh nhẹn, sắp xếp ngăn nắp quần áo tư trang, không kìm được cất tiếng than: “Nhìn em thế này, người không biết cũng có thể tưởng rằng em thường xuyên nằm viện đó.”
“Haizz, dù gì cũng đã có kinh nghiệm rồi, lóng ngóng một lần là đủ lắm rồi.” Đồng Phi Phi vừa nói vừa thu dọn, chỉ một lúc đã thu xếp xong chỗ quần áo để thay và một số đồ vệ sinh cá nhân rồi quay trở lại phòng khách, cười nói với Mạnh Tuần vốn vẫn đứng sau cô từ bấy đến giờ: “Anh ngồi nghỉ một lúc đi, em vào xào rau, một lát là có thể ăn được ngay đây.”
“Để anh làm cho! Chỉ là xào rau thôi mà, cái này anh cũng biết đấy!” Mạnh Tuần đặt cốc xuống, đang chuẩn bị đi vào trong bếp thì Đồng Phi Phi đã ngăn lại: “Anh cứ ngồi đi! Mẹ em bị cao huyết áp, nấu nướng phải cho ít mỡ, ít muối, anh không biết tỷ lệ nêm nếm đâu.”
Nhà Đồng Phi Phi dùng nồi áp suất nên chỉ một lúc là cháo đã được. Loáng một cái cô đã xào xong hai món rau, cho vào bình giữ ấm xong rồi mới bưng rau và cháo còn lại đặt lên bàn ăn, ngại ngùng nói với Mạnh Tuần: “Vì bây giờ mẹ em không được ăn mấy đồ dầu mỡ, thịt thà nên chỉ có rau, mùi vị cũng hơi nhạt nữa. Anh có cần thêm chút tương ớt không?”
Mạnh Tuần lắc đầu: “Không cần đâu, dạo này anh toàn ăn mấy thứ đồ ngấy lắm, cũng nên để dạ dày thoải mái một chút mà.”
“Ừm, vậy anh ăn nhiều vào nhé!” Đồng Phi Phi bỏ một chút tương ớt vào bát cháo của mình rồi dùng đầu đũa gạt lớp mỡ cay đi, húp một thìa cháo lớn.
“Em cũng ăn nhiều rau vào, đừng chỉ ăn mỗi cháo không như thế!” Mạnh Tuần gắp một đũa rau lớn, bỏ vào bát của Đồng Phi Phi, nhìn thấy cô giật mình, anh liền nói rõ: “Anh vẫn chưa ăn đâu đấy, đũa này là đũa sạch đó!”
“À… Em không có ý đó đâu.” Đồng Phi Phi vội vàng nở nụ cười, cúi đầu gắp rau trong bát, ăn một miếng rồi mới ngẩng lên nói với Mạnh Tuần từ nãy đến giờ vẫn chưa hề động đũa: “Sao vậy? Món này không hợp khẩu vị của anh hay sao?”
“Ừm, không phải.” Mạnh Tuần sực tỉnh, tự gắp cho mình một chút rau, bưng cháo lên húp soạt soạt rồi nói một cách mơ hồ: “Ngon quá. Chúng ta mau ăn đi thôi. Ăn xong còn mang đồ đến cho mẹ em nữa.”
“Vâng.” Đồng Phi Phi lên tiếng đồng tình, nhìn Mạnh Tuần ăn hết miếng này đến miếng khác, cô lặng lẽ nhìn xuống, thu lại nụ cười trên môi.
Khi hai người đến bệnh viện thì bà Tống đang nghỉ ngơi. Đồng Phi Phi rón rén đặt bình giữ ấm lên tủ ở đầu giường rồi khe khẽ nói với Mạnh Tuần: “Buổi chiều anh còn phải đi làm đúng không? Anh mau về đi!”
Mạnh Tuần nhìn chiếc giường trống bên cạnh bà rồi gật đầu đi ra ngoài. Một lúc sau, Đồng Phi Phi đang ngồi nghỉ trên ghế cạnh giường bệnh của bà thì nhận được tin nhắn, là của Mạnh Tuần: “Chiếc giường bên cạnh anh đã thanh toán trước tiền thuê một tháng rồi. Em đừng ngồi ở ghế, hãy lên giường mà ngủ.”
Đồng Phi Phi ngây người vì ngạc nhiên, đang định nhắn lại thì Mạnh Tuần lại gửi tiếp một tin nhắn: “Bệnh của mẹ em lần này không thể khỏi ngay được, nếu em không nghỉ ngơi cho tốt thì có thể trụ được mấy ngày chứ? Nếu ngay cả em cũng mệt mỏi thì còn có thể chăm sóc mẹ em được sao? Có sức khỏe là có tất cả, đạo lý đơn giản thế này chắc em không phải không hiểu được. Đừng nói mấy lời khách khí với anh, anh vẫn đang đợi em chăm sóc mẹ khỏe lại để còn quay lại làm việc đấy!”
Tin nhắn rất dài, Đồng Phi Phi đọc từng câu, từng chữ, ngón tay lướt lên lướt xuống trên bàn phím điện thoại, cuối cùng thì nhắn lại một câu: “Cảm ơn anh!”
7
Buổi trưa ngày hôm sau, Đồng Phi Phi cầm hộp cơm bước ra khỏi bệnh viện, đang chuẩn bị quay trở về nhà nấu cơm cho bà Tống thì gặp ngay Mạnh Tuần.
“Tổng giám đốc Mạnh, sao anh lại đến đây vậy?”
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, nếu gọi “Mạnh Tuần” không tiện thì cứ gọi anh là “Steven” cũng được mà!” Mạnh Tuần chán nản nói, nhấc túi vải cách nhiệt trên tay lên. “Không cần phải vội về nhà nấu cơm nữa đâu, anh đã mang đến cho em rồi đây này.”
“Hả? Như thế này thật là ngại quá, lại còn mua ở bên ngoài nữa…”
“Không phải mua ở bên ngoài đâu, là anh nấu đó.” Mạnh Tuần nhìn vẻ kinh ngạc trên gương mặt của Đồng Phi Phi, cười nói. “Chẳng phải chỉ là nấu cháo với xào rau thôi sao? Yên tâm đi, anh ở Mỹ lâu như vậy, cũng biết chút tài lẻ này đấy. Hơn nữa, anh cũng đã hỏi bác sĩ rồi, anh biết mẹ em bây giờ không ăn được cháo quá đặc nên anh đã nấu rất loãng cho dễ tiêu hóa.”
Đồng Phi Phi nhìn Mạnh Tuần lấy hộp cơm giữ nhiệt trong túi ra như thể một bảo bối. Hộp cơm này giống hệt với hộp cơm mà cô vẫn dùng, hơn nữa nhìn mặt ngoài hộp cũng biết là mới mua rồi.
“Mạnh… Steven, thực sự anh không cần làm như vậy đâu.” Đồng Phi Phi khó khăn sửa lại lời trước ánh mắt của Mạnh Tuần nhưng lời nói nói ra vẫn mang sự kiên quyết: “Anh cũng biết đấy, em…”
“Em cái gì chứ? Chỉ là mang một bữa cơm thôi mà, anh cũng mong mẹ em sớm bình phục và em cũng có thể quay trở lại làm sớm. Cũng lâu rồi anh không vào bếp, vừa hay hôm nay là cuối tuần, anh cũng nhân tiện luyện tập tay nghề luôn. Còn về mẹ em, em cũng không cần phải lo lắng đâu, anh đã chọn mua hộp cơm giống với của em, nếu mẹ em phát hiện ra mùi vị không giống như của em nấu thì em nói với mẹ là mua ở căng tin nhé!”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian